Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

NHỮNG BƯỚC ĐI CỦA TÌNH YÊU CHÂN THỰC

NHỮNG BƯỚC ĐI CỦA TÌNH YÊU CHÂN THỰC
Mời bạn đọc câu chuyện “Quà tặng của tình yêu”:
Đã một năm rồi kể từ khi Susan bị mù do bác sĩ chẩn đoán sai, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng vả mặc cảm. Và nguồn động viên lớn nhất của cô lúc ấy là chính bạn trai cô – Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, nhìn thấy cô sống trong nỗi tuyệt vọng, anh quyết định giúp Susan lấy lại sức mạnh và tự lập.
Đầu tiên, anh giúp cô tìm một công việc cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Nhưng sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là cách hay. Susan sẽ phải tự đi xe buýt đến chỗ làm – đó mới là cách hay. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng.
- Nhưng em bị mù mà! Cô phản ứng bằng một giọng cay đắng. – Làm sao em có thể tự kiểm soát được mình? Anh muốn bỏ rơi em phải không? 

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến khi cô quen với nó.
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ quân phục, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cho cô làm sao để sử dụng được các giác quan còn lại, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng sẽ giúp cô làm quen với những tài xế xe buýt, nhờ họ để mắt tới cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày…
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên họ đi làm theo hai hướng khác nhau.
Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm… Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thấy rất vui vì cô vẫn tự mình làm được  mọi việc.
Thứ Hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người tài xế, bỗng anh ta nói:
- Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !”
Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà ghen với một cô gái mù đang cố gượng dậy để mà sống chứ ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được ?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !
- Tôi được bảo vệ ? Anh nói thế là sao ?
Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc quân phục lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô qua đường an toàn, đi vào nơi làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !
Susan bật khóc. Dù cô không nhìn thấy Mark, nhưng cô luôn cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn, vì cô đã nhận được món quà còn lớn hơn ánh sáng của con ngươi, món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt mới có thể tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất..
(Bạn có thể xem bản tiếng Anh ở cuối trang)
_______________

CHIA SẺ CHÚT SUY TƯ

NHỮNG BƯỚC ĐI CỦA TÌNH YÊU CHÂN THỰC
1. Đỡ dậy…
Tôi đã đọc câu chuyện này nhiều lần, nhưng rồi tôi quên nó đi, cho đến khi tôi gặp lại cô em của người chị họ của tôi, người chị đã bị tạt nước a-xít hơn năm mươi năm về trước, nay không còn nữa, tôi nhớ lại sức phấn đấu của chị trước đau khổ cùng cực để có thể vượt qua và vui sống. Để chiến thắng bản thân, để có thể “đứng dậy”, chị cần sự giúp đỡ của nhiều người, trong đó, sự đóng góp có tính quyết định, chính là tình yêu của người cha dành cho chị.  
A-xít làm chị ấy bị mù cả đôi mắt và gương mặt bị biến dạng trông thật xấu xí… Chị nhiều lần khóc than và muốn tự tử, nhưng, không giống như Susan có người yêu nâng đỡ, người chị họ của tôi không có người yêu, bù lại, chị ấy có một người cha rất mực yêu con. Cha chị lúc nào cũng túc trực bên chị, đích thân chăm sóc vết thương cho chị, mặc dù chị có người em gái có thể thay cha làm công việc ấy.
Chị can đảm sống, và sau này, dù cuộc đời vĩnh viễn chìm trong đêm tối, chị sống vui tươi và làm nhiều việc hữu ích hằng ngày. Chị tâm sự: “Tôi còn sống được chính nhờ cha tôi đỡ dậy, nếu không, tôi không thể nào đứng dậy được đâu !”. (Xem đầy đủ câu chuyện này)
Đã một năm rồi kể từ khi Susan bị mù do bác sĩ chẩn đoán sai, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng vả mặc cảm. Và nguồn động viên lớn nhất của cô lúc ấy là chính bạn trai cô – Mark (Quà tặng của tình yêu).
Khi người mẹ đang bên con thơ dại, đứa bé bị vấp ngã, việc đầu tiên là người mẹ chạy đến ôm con đỡ dậy.
Đời ai không hơn một lần vấp ngã. Lắm lúc ta chới với, kiệt lực, đuối sức… ai người đến bên ta để đỡ dậy ?
Bước đầu tiên của một tình yêu chân thật là đỡ  dậy
2. Dìu dắt… 
           
Khi người mẹ đang bên con thơ dại, bà nắm tay dắt con qua những đoạn đường nguy hiểm.
Nhiều khi những điều không may mắn đến với ta, tai nạn, đau yếu, thất bại, bị hãm hại… Đời quá nhiều những gian nan, ta nhiều lần thảm bại, ta mất tự tin, ta chìm trong bất an sợ hãi…
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ quân phục, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cho cô làm sao để sử dụng được các giác quan còn lại, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng sẽ giúp cô làm quen với những tài xế xe buýt, nhờ họ để mắt tới cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày… (Quà tặng của tình yêu).
Như con mèo đã lỡ một lần thọc chân vào thau nước nóng, từ đó nó thấy thau nước là nó sợ, vì bị ám ảnh cứ tưởng thau nào cũng là thau nước nóng !
Ta mất đi niềm tin vào cuộc đời hay ta không còn tin chính mình nữa, mất đi phương hướng, mất đi nghị lực sống… ta cần sự dìu dắt.
Bước thứ hai của một tình yêu chân thật là "dìu dắt".
3. Buông ra…
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên họ đi làm theo hai hướng khác nhau.
Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm… Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thấy rất vui vì cô vẫn tự mình làm được  mọi việc. (Quà tặng của tình yêu). 
“Buông ra” ở đây không có nghĩa là “bỏ rơi”. “Buông ra” ở đây là đem lại sự tự lập.
Một đứa bé chập chững những bước đi đầu đời, mẹ nó “nắm tay” dìu dắt nó… Bà thỉnh thoảng sẽ buông tay nó ra để nó sẽ phải “tự bước đi”, bà luôn luôn đi kề bên để sẵn sàng đỡ nó dậy khi nó té ngã. Đứa bé sẽ vui mừng tự bước đi giữa tiếng vỗ tay cổ vũ của mẹ nó.
Sống tự lập là sống có trách nhiệm với cuộc đời, với chính mình. Ta luôn luôn phấn đấu làm việc khi còn có thể, điều này ta cũng từng nghe nói: “tàn chứ không phế”.  
Sống tự lập giúp ta biết tự trọng, tự tin, và không ngừng tự thăng hoa chính mình. Sống bám víu vào người khác, vào cuộc đời, “ăn không ngồi rồi”, là ta tự hạ thấp chính mình và không thể tận hưởng được niềm vui của một cuộc đời có ý nghĩa khi sinh nhiều hoa trái.
Viết đến đây, chợt tôi nhớ về một kỷ niệm tuổi thơ.
Ngày xưa còn bé, nhà tôi ở một nơi sâu trong đồng, mùa nước nổi về, dù nước nhỏ hay lớn, (nước dâng thấp hay cao), xóm tôi đều bị ngập sâu, ít nhất cũng trên 1,5m, nên bọn trẻ con chúng tôi đứa nào cũng biết lội.
Ở quê nghèo, thời đó không có phao, chúng tôi thường lấy cây chuối làm phao tập lội.
(Ảnh minh họa)
Tôi nhớ mấy bữa ba tôi tập lội cho tôi thật vui. Ba chặt một khúc cây chuối dài gấp đôi chiều cao của tôi, dẫn tôi ra nơi sâu chừng ngang ngực của ba, bảo tôi ôm cây chuối, và đôi chân chòi đạp. Tập chân quen rồi, ba vịn tôi nằm trên cây chuối, bảo tôi đừng ôm cây chuối nữa, cây chuối dưới bụng làm tôi không chìm, tôi giang tay ra và tập bơi. Chân đạp đùng đùng, tay bơi ào ào… Ba tôi reo lên: “được rồi đó, con đang bơi vọt tới rồi đó…”, nhưng kỳ thực, ba tôi bợ phía dưới cây chuối và từ từ đẩy lên phía trước…  
Mấy lần sau ba kéo cây chuối qua một bên, ba dùng bàn tay nâng tôi lên và bảo tôi làm những động tác tập bơi lội như khi nằm trên cây chuối…
Và cứ thế, tôi tập bơi trên bàn tay nâng đỡ của ba, rồi khi mệt, tôi ôm cây chuối nổi trên nước nghỉ mệt…
Cho đến một hôm, đang làm động tác bơi lội trên bàn tay của ba, bất ngờ ba bảo: “Ba buông con ra nhen !”. Và ba buông ra thật. Tôi hoảng sợ tay chân quơ đạp dữ dội. Như bạn biết đó, nếu không biết lội, quơ đạp cho lắm cũng…chìm. Vừa chìm xuống, ba nâng lên, mấy cú liên tiếp như vậy, tôi uống một bụng nước !
Và mấy lần sau, cứ như vậy, ba cứ bảo: “Ba buông ra nhen !”. Cho đến một lúc nào đó, tôi cũng chẳng biết và cũng chẳng ngờ, tôi thấy mình bơi lội thành thạo ! Như bạn biết đấy, khi biết lội rồi, vài động tác nhẹ nhàng cũng làm bạn dễ dàng nổi phình trên mặt nước.
Sau này khi ba tập cho tôi chạy xe đạp, ba cũng thường nói câu đó: “Ba buông ra nhen !”.
Ôi, nhớ ba quá đi thôi ! Khi dòng đời còn biết bao lần ba buông tôi ra… Và tôi mất ba…
Bước thứ ba của một tình yêu chân thật là buông ra 
4. Theo dõi...
Mark đã cố gắng đem lại cho Susan tìm lại giá trị của chính mình điều mà Susan có thể mất đi khi tinh thần của nàng sụp đổ.
Mark giúp cho Susan có những bước đi “không cần dìu dắt” hoàn toàn khác với hành động “đem con bỏ chợ”, ngược lại, đã đem đến cho Susan một tâm hồn mới vượt ra khỏi những mặc cảm tự ti, mà vì đó, có thề làm cho tâm hồn nàng dần dần trở nên nghèo nàn vì ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân.
Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc quân phục lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô qua đường an toàn, đi vào nơi làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn ! (Quà tặng của tình yêu).
Với “tình yêu chân thực” không có sự kết thúc. Nó mãi mãi là dòng suối ngọt ngào không bao giờ cạn kiệt.    
Hồn anh theo dõi bước em đi (HMT)
“Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả. (KINH THÁNH. Tv. 139(138) 1-2).
Bước thứ tư của một tình yêu chân thật là theo dõi 
Những bước đi của tình yêu chân thực
Vì là  “tình yêu chân thực” nên những bước đi đều trong niềm tin yêu trọn vẹn.
Ở đó, cần có bàn tay nâng đỡ và cũng cần có nghị lực vươn lên.
Susan bật khóc. Dù cô không nhìn thấy Mark, nhưng cô luôn cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn, vì cô đã nhận được món quà còn lớn hơn ánh sáng của con ngươi, món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt mới có thể tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. (Quà tặng của tình yêu).
Điều quan trọng, là ta có luôn nhận ra những “món quà của tình yêu” trong cuộc đời ta không ? - Và, có sống xứng đáng với những “món quà” đó không ?
MAI NHẬT THI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét