Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

HOA MAI ./ Ảnh và THƠ.




Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
(Cáo tật thị chúng - Mãn Giác Thiền Sư )

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai
( Thích Thanh Từ dịch thơ )




 
Thập tải luân giao cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thủ bái hoa mai
(Mười năm chu du tìm gươm báu 
Đời ta chỉ cúi lạy hoa mai)
( Cao Bá Quát )




 
1.Nhất chi mê nhập cố nhân mộng, 
Giác hậu bất kham trì tặng quân. 

(Một cành hoa lạc vào giấc mộng người cũ, 
Tỉnh dậy không thể mang tặng bạn được). 


 
2.Hằng Nga nhược thức hoa giai xứ, 
Quế lãnh thiềm hàn chỉ má hưu. 

(Nếu Hằng Nga biết được vẻ đẹp của hoa, 
Thì ưa gì cây quế với cung thiềm lạnh lẽo) 
(Trần Nhân Tông. Tảo mai - Hoa mai sớm) 




 
Mỗi độ Tết về thêm phấp phỏng
Nhớ ai, ai nhớ phía trời Nam
Rinh chậu mai vàng về đón Tết,
Sáng cả gian nhà đêm cuối năm.
( Mai vàng - Ngô Văn Phú)



 
Ai lên phố cũ hoa vàng 
Cung thành xe ngựa dặm đàng dư ba...
( by Nguyễn Thanh Mừng )



 
“Phân phân sơ nghi nguyệt quảy thụ, 
Liên liên độc dữ tham hoang hôn” 
(Những cánh hoa mai rơi lả tả mới ngỡ rằng trăng rải ánh vàng trên cây, 
Nhà thơ như hòa làm một với hoa mai lúc hoàng hôn) 
( By Tô Đông Pha )

Mai lả tả ánh vàng vương cành lá 
Người với hoa là một giữa hoàng hôn. 
(Phước Đức dịch)



 
"Nghêu ngao vui thú yên hà 
Mai là bạn cũ, hạc là người quen."
( Kiều by Nguyễn Du )
 


 
... Anh đến em - giây phút thôi
Để nghiệm một vuông trời - ánh mắt
Anh và mùa xuân - cặp tình nhân đuổi bắt
Mê mải trong vàng của ánh sắc hoa mai !
( Hoa Mai - Đoàn Vy )



 
Mai đến độ, đẹp bất ngờ !



 
Đêm có mây nào quyến nguyệt 
Ngày tuy gió chẳng bay hương 
Nhờ ơn vũ lộ đà no hết 
Đông đổi dầu đông hãy một đường 
( Hoa mai càng sương tuyết càng tốt đẹp 
Thời tiết có thay đổi mai vẫn giữ cốt cách của riêng mình.) 
( Nguyễn Trãi : Vịnh cây mai già trích "Quốc âm thi tập" )



 
Mỗi cánh hoa một cánh vàng
Mơ màng ánh nắng rộn ràng xuân sang
Suốt mùa đông ngủ mơ màng
Hơi xuân vừa bén vội vàng khoe tươi...
( Hoa Mai )



 
“Hỏa ngược phong thao thủy tí căn 
Sương thuân tuyết trựu cổ đài ngân 
Dông phong vị khẳng tùy hàn thử 
Hựu nghiệt thanh hương dữ phản hồn” 
( Gốc mai già by ?? )

Lửa gió trái mùa nước ngâm thân 
Sương cưa, tuyết khắc hằn rêu phong 
Dẫu xuân chưa đến mặc lạnh nóng 
Lại cứ đâm chồi tỏa ngát hương. 
(Nguyên Hùng dịch)



 
“Thường ức Tây Hồ ( * ) xử sĩ gia 
Sơ chi linh nhụy tự hoành tà 
Tinh minh nhất phiếm đương thời sự 
Chỉ phiến thanh hương bất phiến hoa” 
( By Thiền sư Hư Chu Phổ Độ )

Thường nhớ Tây Hồ kẻ ẩn danh 
Yêu mai mộc mạc nhụy nghiêng cành 
Tinh khôi một đóa hoa vừa nở 
Chẳng thiếu hoa, hương lại thiếu thanh. 
(Nguyên Hùng dịch)


 
Vườn trải băng sương trăm thức cỏ 
Xuân còn thúy vũ một cành hoa 
Lòng nghe nắng ấm say đôi chút 
Cánh để men hồng nhuốm phớt qua 
( "Tết Đề Mai"by Vũ Hoàng Chương)


"Tuyết tan mai rụng còn đâu nữa 
Dĩ vãng tìm đâu một chút ghi 
Chăn gối đêm xưa nơi vực thẳm 
Điêu tàn mang cả ái ân đi" 
( by Vũ Hoàng Chương )



 
Tôi vừa mở cửa nắng tràn 
Căn phòng chợt sáng mầu vàng bình yên
Ô kìa , Mai nở ngoài hiên 
Lòng tôi chợt hóa tiếng chim gọi ngày
( Sáng mùa xuân by Trịnh Bửu Hoài )



 
Huế đẹp đã đành xa xôi lắm, 
Bỗng gặp mai vàng nở chòng vai
Có ông sư trẻ chừng muốn bán 
Hoa Tết vườn chùa một nhành mai...
( by Nguyễn Trọng Tạo )




 
”Hữu tình thay ngọn gió đông
Cành mai nở nhuỵ lá tòng reo vang” ...
( by Nguyễn Đình Chiểu )



 
Và chiều nay gió nhẹ vươn tán lá
Ta ngâm nga một khúc hát mơn man
Giàu sang phú quý không màng
Chỉ yêu son sắc một nàng Mai Hoa 



 
Lục nguyệt nhị thập tứ 
Thướng đáo thử sơn lai 
Cử đầu hồng nhật cận 
Đối ngạn nhất chi mai
(Thướng Sơn (lên núi)- HCM )

Hai mươi tư tháng sáu
Lên ngọn núi này chơi
Ngẩng đầu mặt trời đỏ
Bên suối một nhành mai.
( Dịch thơ : Tố Hữu )


 
Mai nở ngày xưa trong núi xa 
Chỉ thơm trong sắc lặng thinh. 
Và 
Sẽ thơm như thế không ai biết 
Trong núi như trời đất với hoa.

Bỗng một ngày Xuân một khách thơ
Gặp mai trong núi ngẩn ngơ chờ
Mai vàng đến dộ ươm nên hát
Mang giống về xuôi tự bấy giờ
( by Xuân Hoàng )



Bạch mai


[/ALIGN] Tuyết đượm nhành tiên in sắc trắng
Sương pha bóng nguyệt ánh màu ngân
Mây lành gió lạnh nương hơi chánh
Vóc ngọc mình băng hắt khói trần...
("Thưởng Bạch Mai Cảm Đề" by Sương Nguyệt Anh )


Mai Tuyết là hai nàng bạc mệnh 
Lấy xuân làm mộ nắng làm tang 
Nâng niu đưa tới nguồn say đắm 
Chỉ một đêm đông gió phũ phàng...
("Hận Rừng Mai" by Vũ Hoàng Chương )


Rồng lên một bóng u hoài 
Ôi thôi từng khúc ngã dài tâm tư! 
Chín giao thừa, tám năm dư 
Cành mai trắng mộng đêm trừ-tịch xuông...
("Cành Mai Trắng Mộng" by Vũ Hoàng Chương 



*Chú thích : Tây Hồ vốn là Lâm Hòa Tĩnh, tên thật là Lâm Bô, người Tiền Đường (Hàng Châu), học giỏi nhưng không chịu ra làm quan, tự ẩn mình trên núi Cô Sơn, làm bạn với hoa mai và chim hạc. Thiền sư thấy vậy, biết rằng đó là thú thanh tao, xa lánh chính trường để không bị lợi danh làm hoen ố tâm hồn, kể cũng hay, nhưng như thế chỉ có”sắc” mà không “hương”, dụng ý chê trách Lâm ẩn sĩ . Lâm Hoà Tĩnh tự nhốt mình trên núi để được thanh cao, để giữ khí tiết của mình, hóa ra là không đủ can đảm đối diện với cuộc đời, đối diện với sự thật, với những thứ mà mình cho đó là thấp hèn; vô hình chung, mình đã tự hạ thấp khí tiết, sĩ khí của mình. Nếu thực sự mình thanh cao, sĩ khí, thì ở đâu, mình cũng là mình, không gì có thể lay chuyển được, đâu cần phải xa lánh cuộc đời. “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” mới hay





























\



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét