Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Giới thiệu trang web http://canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/nghethuatsong.html

http://canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/nghethuatsong.html

RỬA SẠCH TÂM HỒN


RỬA SẠCH TÂM HỒN
Có câu chuyện về “cuốn sách và giỏ đựng than” có nội dung như thế này:
Tại một trang trại ở miền núi xa xôi, miền Đông bang Kentucky, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách. Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách. Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông:

- Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ?
Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói:

- Cháu ngoan, hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!
Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà. Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói:

- Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!

Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước. Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng:
 - Đựng nước vào cái giỏ là điều không thể.
Rồi cậu bé đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:

- Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!

Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng.

Ông xem này - Cậu bé hụt hơi nói – Thật là vô ích!

Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư… – Ông cụ nói – Cháu thử nhìn cái giỏ xem!

Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.

- Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy!
_____________________
CHIA SẺ CHÚT SUY TƯ
RỬA SẠCH TÂM HỒN   
1. Đọc sách
Người đẹp trong sách.

Người xưa có câu “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc”  (trong sách có cô gái đẹp như ngọc). Câu thơ trên rất phổ biến.
Nhiều người truy tìm nguồn gốc câu thơ, có kết luận rằng, câu thơ ấy từ câu thơ nguyên gốc là “Thư trung tự hữunhan như ngọc” (trong sáchtự có người con gái dung nhan đẹp như ngọc) trong một bài thơ nhằm khuyến khích việc học của người xưa, đặc biệt là việc “dùi mài kinh sử”. Vì rằng, có học đi thi đổ đạt làm quan, thì mới mau chóng được giàu sang phú quý, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón… và nhất là có người vợ đẹp “như ngọc” như lòng mơ ước.
Danh vọng, bạc tiền, gái đẹp… là cũng từ việc “đèn sách” mà ra, nên có câu: "Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri" (mười năm đọc sách bên cửa sổ chẳng người hỏi han, chỉ 1 khoa cử là thành danh thiên hạ đều biết đến). 
Câu thơ “Thư trung tự hữu nhan như ngọc”  xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:

富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
书中车马多如簇; Thư trung xa mã đa như thốc;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc

Tạm dịch:

Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh. 


(Từ INTERNET)


Nhưng, dù là “hữu nữ” hay “tự hữu”, vẫn gợi cho ta nhận ra một ý nghĩa sâu xa hơn, đó là sức hấp dẫn, sự hữu ích của sách. Người đọc sách đi tìm cái đẹp trong sách, trong kinh thư, để nhờ đó, tâm hồn người đọc được thêm hiểu biết, ngày một thăng hoa, để thực hiện và đạt được cuộc sống hạnh phúc cao cả và bền vững.
Không phải tìm đến sách vở chỉ để được giàu có vật chất, mà trên hết, chính là sự giàu có tâm hồn.
2. Có phải văn hóa đọc đã “cuối mùa” ?
Chắc chưa đến nỗi “tàn canh gió lạnh” như tiếng thở dài của Tú Xương: “Cô hàng bán sách lim dim ngủ”, nhưng sự xuống dốc của “văn hóa đọc” - nhất là “đọc sách” - là điều không thể phủ nhận.
Thật đáng tiếc, ngày nay việc đọc sách đã giảm rất nhiều, nhất là giới trẻ. Có rất nhiều nguyên nhân, trong đó có thể là Internet, Game, Truyền hình tràn ngập phim ảnh, điện thoại di động… và muôn thứ cái gọi là “giải trí” hay những phương tiện “nghe nhìn” khác thu hẹp “sân chơi của kinh thư”, như rừng nguyên sinh bị thu hẹp dần trong thế giới hiện đại này.
Nhưng, trên hết, là hệ thống giáo dục hiện nay không tạo được nhịp cầu nối kết cho học sinh  - những thế hệ trẻ -  tìm tòi nghiên cứu những sách vở giúp đi sâu vào những kiến thức cần thiết, đặc biệt là vấn đề đạo đức.
Một bạn đã chia sẻ trên Internet:

Nay thì văn hoá đọc gần như bị triệt tiêu phần lớn. Cơ sở để đưa ra nhận xét này, trước hết là nhìn vào số lượng in, được ghi cụ thể ở trang bên dưới và sau cùng của quyển sách: nhiều nhất 2.000 bản, trung bình 1.000, còn loại 500 bản thì chiếm số đông. Sách tái bản hoạ hoằn lắm mới có vài cuốn mà ta quen gọi là best seller. Sao vậy nhỉ? Đâu còn khó khăn như cách đây trên 20 năm? Hay tại sách không hay, giá bìa cao so với thu nhập bình quân? Không phải! Chắc là có một nguyên nhân sâu xa nào đó mà ta chưa lý giải được, đến nỗi các phương tiện truyền thông đại chúng đồng loạt gào lên rằng: “văn hoá đọc đã bị xoá sổ rồi”. Một lời than não nuột!
Cũng phải thôi. Cứ nhìn cách học sinh ngày nay học văn rồi làm văn thì thấy rõ ngay. Nhân vật Kiều của cụ Nguyễn Du được các sĩ tử bình như thế này: “Kiều là người phụ nữ có nhan sắc mặn mà, có đức tính chung thuỷ của người phụ nữ Việt Nam. Nàng đã thủ tiết thờ chồng. Sau khi Từ Hải bị giặc bắt đưa xuống tàu đày đi Côn Đảo, nàng ở vậy nuôi con…”, đúng là thế hệ bây giờ chẳng còn biết Kiều là ai, Nguyễn Du là ai qua lời tự thán tiền định của chính cụ “bất tri tam bách dư niên hậu, thiên hạ hà nhân khấp Tố Như”. Chưa đến 200 năm ngày cụ mất (1820) mà những người đang học cụ đã quên phéng nói chi đến 300 năm thì tác phẩm truyện Kiều sẽ được nhớ lan man thành truyện Vân Kiều, tên cụ sẽ là Nguyễn Văn Du hay thị Du gì gì nữa không chừng!

Điều này cũng chẳng trách các em, bởi có một giáo sư văn học hẳn hoi giải thích câu thơ của Thôi Hộ (trong sách văn học lớp 11, nxb Giáo Dục năm 1993): đào hoa y cựu tiếu đông phong = cánh hoa đào từ năm ngoái đã khô trên cành đến nay vẫn còn treo lủng lẳng, cười với gió đông!? (nguyên văn bài thơ: Khứ niên kim nhật thử môn trung/Nhân diện đào hoa tương ánh hồng/Nhân diện bất tri hà xứ khứ/Đào hoa y cựu tiếu đông phong). Chữ xưa, tích xưa mà giải thích như vậy thì nay, trách chi các em học sinh kêu Lão Tử = chết già, Tử Lộ = chết ngoài đường, Tử Cống = chết dưới cống dưới lù, Trang Tử = người chết thờ trên trang… cũng không sai. (http://my.opera.com/hoadongphuong/blog/2012/01/03/tan-van).
3. Rửa sạch tâm hồn
Tất nhiên, ta đang nói đến những quyển sách tốt, những quyển sách có thể là “bạn ta”, hay hơn nữa, có thể là một trong những “quyển sách gối đầu giường”.
Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách (Cuốn sách và giỏ đựng than).
Sách giúp người đọc từng bước thăng hoa cuộc sống. Sách giúp đánh thức ta dậy, bừng tỉnh không còn mê ngủ, sách đưa ta vào thế giới nội tâm, ta có dịp đối diện với chính mình, học hỏi, lựa chọn, và định hướng cuộc sống.
Nền đạo đức xã hội ngày nay xuống cấp đến mức báo động.
Thầy trò đánh nhau ở chính trong lớp học, còn gì đâu là đạo lý “Cửa Khổng sân Trình”. 
Bác sĩ làm chết người ném xác nạn nhân xuống sông, còn gì đâu là y đức “Lương y như từ mẫu”. 
Con cái đánh lại cha mẹ, còn gì đâu là đạo hiếu “Thờ cha kính mẹ hơn là đi tu”. V.v…
Những sa sút ấy không phải bổng dưng mà đến, không phải đến một sớm một chiều, nó bị soi mòn từ từ bởi một dòng chảy của một nền giáo dục thiếu chiều sâu nhân bản mà những người có trách nhiệm, hoặc vì lơ là thiếu quan tâm, hoặc do tài năng kém cỏi,  hay là cái tâm thiếu lửa nhiệt tình, đã tạo nên.
Để nhìn thẳng vấn đề này, nó đòi hỏi một sự can đảm và một tâm hồn cao cả.
- Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy. (Cuốn sách và giỏ đựng than).
Ta có thể đọc thêm nơi đây những lời tương tự của vài nhà văn tên tuổi.
Những kiệt tác nghệ thuật được coi là vĩ đại, bởi vì nó cận nhân tìnhvà dễ hiểu đối với mọi người. (Les grandes oeuvres d’art ne sont grandes que parce qu’elles sont accesibles et compréhensibles à tous). L. TOLSTOI (E. Alpérine Kaminsky).
Khi quyển sách đọc nâng cao trí thức mình lên, làm cho mình phát sinhnhững tình cảm cao thượng và can đảm, thì bất tất phải tìm qui tắc sâu xa để phán đoán: nó là sách hay, sáng tác bởi một tay lão luyện.(Quand une lecture vous  élève l’esprit, et qu’elle vous inspire des sentiments nobles et courageux, ne cherchez pas une autre règle pour juger l’ouvrage: il est bon, et fait de main d’ouvrier). LA BRUYÈRE.
Đọc những sách hay như hầu chuyện với bậc đại quân tử đời trước đã sáng tác ra và cũng là cuộc nói chuyện nghiền ngẫm mà trong cuộc ấy, các ngài đã cho ta những tư tưởng kỳ diệu của các ngài. (La lecture de tous les bon livres est comme une conversation avec les plus honnêtes gens des siècles passés, qui en ont été des auteurs, et même une conversation étudiée en laquelle ils ne nous  découvrent que les meilleures de leurs pensées). DESCARTES.
Sách là ngọn đèn bất diệt của sự thông thái tích lũy lại (Books are the ever burning lamps of accumulated wisdom)G.W.CURTIS.
Có một số sách chỉ nên nếm qua, có một số sách nên nuốt, và có vài quyển nên nhai và tiêu hóa(Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested). BACON.
Sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn”(Cuốn sách và giỏ đựng than).
"Không phải tìm đến sách vở chỉ để được giàu có vật chất, mà trên hết, chính là sự giàu có tâm hồn" - Chúng ta cần nhấn mạnh nơi đây - Sự giàu có tâm hồn của con người là nền tảng cho một xã hội đạo đức.
Vì lúc nào những tư tưởng chân chính cũng luôn là ánh sáng xua tan bóng tối. Một tâm hồn tăm tối không thể tìm thấy hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc đích thực chỉ có đối với một tâm hồn luôn được gột rửa trong ánh sáng. Đó là cuộc hành trình đúng hướng và đúng ý nghĩa của đời người.
Cũng như Kinh Thánh là một quyển sách có khả năng “thay đổi bên trong tâm hồn” cho  tất cả những ai thành tâm thiện chí tiến bước trên con đường Chân-Thiện-Mỹ để  tìm về cội nguồn đích thực của đời người.
Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước,
 là ánh sáng chỉ đường con đi”.
 (KINH THÁNH - Tv 119, 105).


(Your word is a to my feet,
A light for my path).
MAI NHẬT THI
Mùa Chay 2014

CHÚT SUY TƯ ĐÊM GIÁNG SINH


CHÚT SUY TƯ ĐÊM GIÁNG SINH
Có một người bạn gởi cho tôi câu chuyện  “Ly cà phê trên tường”, không biết tác giả là ai. Câu chuyện như sau:

Tôi ngồi cùng người bạn trong một quán cà phê nổi tiếng tại một thị trấn lân cận của Venice, Ý, thành phố của ánh sáng và nước.
Khi chúng tôi thưởng thức cà phê, một người đàn ông bước vào và ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh chúng tôi. Anh gọi người phục vụ và nói:
- Hai ly cà phê, một ly trên bức tường kia.
Chúng tôi khá quan tâm khi nghe gọi thức uống như thế và quan sát thấy người đàn ông được phục vụ một ly cà phê nhưng trả tiền cho 2 ly.
Khi anh đi khỏi, người phục vụ dán một mảnh giấy lên tường, trên mảnh giấy ấy có ghi hàng chữ “Một Ly Cà Phê”.
Trong lúc chúng tôi còn ngồi đó, hai người đàn ông khác vào quán và gọi 3 ly cà phê, 2 ly trên bàn và 1 ly trên tường. Họ uống 2 ly cà phê nhưng trả tiền cho 3 ly và rời đi. Lần này cũng vậy, người phục vụ làm tương tự, anh dán một mảnh giấy lên tường, trên mảnh giấy ấy có ghi hàng chữ “Một Ly Cà Phê”.
Có điều gì đó làm chúng tôi thấy lạ và khó hiểu. Chúng tôi uống hết cà phê, trả tiền rồi rời đi.
Vài ngày sau, chúng tôi có dịp quay lại quán cà phê này. Trong lúc chúng tôi đang thưởng thức cà phê, một người đàn ông ăn mặc tồi tàn bước vào. Khi anh ngồi xuống ghế, anh nhìn lên tường và nói:
- Một ly cà phê trên tường.
Người phục vụ mang cà phê đến cho anh với sự tôn trọng như thường lệ. Người đàn ông uống cà phê và đi khỏi mà không trả tiền.
Chúng tôi ngạc nhiên chứng kiến tất cả sự việc, lúc người phục vụ tháo một mảnh giấy trên tường và bỏ nó vào thùng rác.
Giờ thì chúng tôi không còn ngạc nhiên nữa – sự việc đã rất rõ ràng. Sự tôn trọng tuyệt vời dành cho người nghèo được thể hiện bởi các cư dân ở thị trấn này đã làm đôi mắt chúng tôi đẫm lệ.
Hãy suy ngẫm những điều người đàn ông này mong muốn. Anh bước vào quán cà phê mà không phải hạ thấp lòng tự trọng… Anh không cần xin một ly cà phê miễn phí… không cần hỏi hay biết về người đang cho anh ly cà phê này… anh chỉ nhìn vào bức tường, gọi thức uống, thưởng thức ly cà phê của mình và rời khỏi quán.
Một ý nghĩ thật sự đẹp. Có lẽ đây là bức tường đẹp nhất mà bạn từng nhìn thấy.
Venice, Ý.
Đêm Giáng Sinh, đêm an bình, đêm tình yêu giáng sinh. Ai cũng nghe biết điều đó. Vào dịp Giáng Sinh, tình thương được thể hiện bằng nhiều cách khắp nơi dành cho những người kém may mắn trong cuộc sống. Ta thấy nhiều người, đặc biệt là các bạn trẻ, đã đóng vai “ông già Noel” đem quà tặng cho những người nghèo, cho những người vô gia cư, cho trẻ em lang thang ngủ bụi bờ trên hè phố…
Nhưng, đêm Giáng Sinh thì chóng qua, Mùa Giáng Sinh cũng ngắn ngủi… và những việc tình thương “theo mùa” cũng mau chóng qua đi… nếu tất cả chỉ là chuyện hình thức bề ngoài.  
Khi đọc xong câu chuyện “Ly cà phê trên tường”, tôi rất cảm động. Những người chứng kiến câu chuyện này, theo tôi nghĩ, chắc là nam giới, thế mà đôi mắt của họ cũng đã “đẫm lệ”. Có thể ly cà phê không là gì lớn lao lắm, nhưng chút hương vị của nó làm cho lòng người ấm lại, đó là tiếng nói của tình người biết quan tâm đến nhau.
Bất chợt tôi nghĩ đến “Đĩa cơm trên tường”, “tô cháo trên tường”, “ổ bánh trên tường”… Chắc là khó lắm, bởi vì cả người cho lẫn người nhận đều phải có niềm tin tưởng lẫn nhau. Sự đời lúc nào cũng có vàng thau lẫn lộn, lòng tốt bị lợi dụng thì cũng không tồn tại dài lâu được. Nhiều việc bác ái không đi xa hơn được vì thiếu sự chân thật…
Đêm Giáng Sinh, Thiên Chúa xuống trần gian “chia sẻ” buồn vui kiếp người và Ngài cũng muốn con người biết chia sẻ với nhau với tình yêu sâu đậm như vậy. "Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù, các ngươi đã đến thăm". (Mt.25,35-36).  
Tình yêu chia sẻ thiết thực đưa con người đến bến bờ an bình hạnh phúc. "Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. (Mt.25,34).
Đó là nguồn tình yêu từ một đêm an bình đã chảy tràn lan trần thế.
Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.

Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG
_________________
Story in English
COFFEE ON THE WALL
I sat with my friend in a well-known coffee shop in a neighboring town of Venice, Italy, the city of light and water.
As we enjoyed our coffee, a man entered and sat at an emty table beside us. He called the waiter and placed his order saying, “Two cups of coffee, one of them there on the wall.”
We heard this order with rather interest and observed that he was served with one cup of coffee but he paid for two.
When he left, the waiter put a piece of paper on the wall saying “Acup of Coffee”.
While we were still there, two other men entered and ordered three cups of  of coffee, two on the table and one on the wall. They had two cups of coffee but paid for three and left. This time also, the waiter did the same, he put a piece of paper on the wall saying. “A Cup of Coffee”.
It was something unique and perplexing for us. We finished our coffee, paid the bill and left.
After a few days, we had a chance to go to this coffee shop again. While we were enjoy our coffee, a man poorly dressed entered. As he seated himself, he looked at the wall and said, “One cup of coffee from the wall.”
The waiter served coffee to this man with the customary respect and dignity. The man had his coffee and left without paying.
We were amazed to watch all this, as the waiter took off a piece of paper from the wall and threw it in the trash bin.
Now it was no surprice for us – the matter was very clear. The great respect for the needy shown by the inhabitants of this town made our eyes well up in tears.
Ponder upon the need of what this man wanted. He enters the coffee shop without having to lower his self-esteem… he has no need to ask for a free cup of coffee… without asking or knowing about the one who is giving this cup of coffee to him… he only looked at the wall, placed an order for himself, enjoyed his coffee and left.
A truly beautiful thought. Probably the most beautiful wall you may ever see anywhere!.

7 lời khuyên của hiền triết

lời khuyên của hiền triết
SOCRATES LÀ MỘT TRIẾT GIA HY LẠP CỔ ĐẠI NỔI TIẾNG.
NHỮNG TƯ TƯỞNG VÀ TÁC PHẨM CỦA ÔNG CHỦ YẾU ĐƯỢC BIẾT ĐẾN THÔNG QUA GHI CHÉP CỦA NHỮNG HỌC TRÒ NHƯ PLATON, XENOPHON HAY ARISTOPHANES.
7 BÀI HỌC TỪ NHỮNG LỜI KHUYÊN CỦA ÔNG ĐÃ MANG LẠI CẢM HỨNG CHO BAO THẾ HỆ.



1. LỰA CHỌN ĐỂ HÀI LÒNG

“Ai không hài lòng với những gì mình có thì cũng sẽ không bao giờ hài lòng với những gì anh ta muốn có”.

Những tham vọng không bao giờ dừng lại. Sự tự hài lòng xuất phát từ bên trong, đó là một quyết định, một sự lựa chọn của bạn. Không phải vật chất hay những điều xung quanh làm bạn hạnh phúc mà hạnh phúc là sự lựa chọn của chính bạn để hài lòng với những gì mình có.
2. CẢNH GIÁC VỚI LỜI KHEN

“Hãy suy nghĩ không phải về những lời ca ngợi của mọi người xung quanh mà về những lời trách cứ từ những người bạn. Sự trung thực là một vết thương nhưng có giá trị từ những người bạn”.

Một người bạn thật sự sẽ quỡ trách những lỗi lầm của bạn, sẽ cho bạn biết khi bạn đang đi chệch hướng. Hãy cảnh giác với những người bạn chỉ nói những điều tốt đẹp và những lời khen tặng. Một người bạn thật sự sẽ cho bạn biết sự thật ngay cả khi sự thật đó làm tổn thương bạn. Socrates luôn nói: “Đừng bao giờ trách giận mà hãy trân trọng người cho bạn biết sự thật”.
3. NUÔI DƯỠNG THÚ VUI ĐỌC SÁCH

Socrates quan niệm: “Tôi không thể dạy ai bất cứ điều gì. Tôi chỉ có thể làm cho họ nghĩ và tự tìm ra câu trả lời. Giáo dục thực sự là khơi dậy ngọn lửa đam mê tự học hỏi và tìm tòi chứ không phải chất đầy một con thuyền”.

Ông khuyên các học trò: “Tận dụng thời gian của bạn để phát triển và làm giàu thêm trí tuệ bằng cách tiếp thu từ những gì mà người khác đã bằng kinh nghiệm và tri thức của mình để viết ra. Theo cách đó, bạn dễ dàng có được những gì mà người khác đã học tập và lao động chăm chỉ trong thời gian dài”.

Đó là lợi thế của những người ham đọc sách, họ đọc cuốn sách trong một vài giờ, một vài ngày để có được những tri thức mà người khác mất hàng chục năm để học hỏi. Nuôi dưỡng thú vui đọc sách, bạn sẽ thu nhận dễ dàng những gì người khác đã đổ nhiều mồ hôi, công sức mới có được.
4. HÃY HÀNH ĐỘNG

“Khi bạn hành động là bạn đang tồn tại. Nếu bạn muốn nhìn thấy sự thay đổi, hãy hành động để tạo ra sự thay đổi đó”.


Đừng chỉ nói hay chỉ nghĩ về điều đó mà phải hành động. Socrates khẳng định: “Để thay đổi thế giới, trước hết bạn phải thay đổi bản thân mình. Nếu bạn có thể tự thay đổi mình bằng hành động, bạn sẽ dễ dàng khuyến khích những người khác thay đổi bản thân họ”.
5. GÌN GIỮ DANH TIẾNG

“Danh tiếng là điều đáng để xây dựng và gìn giữ. Cách xây dựng danh tiếng là cố gắng để trở thành con người với những phẩm chất mà bạn ngưỡng mộ”.

Socrates khẳng định: “Quan trọng không phải là sống mà là sống một cách đúng đắn. Ngay cả khi bạn đang ở trong bóng tối, hãy luôn hướng về ánh sáng. Nếu bạn có thể làm chủ được mình theo cách đó, bạn sẽ không bao giờ phải lo lắng về danh tiếng của mình”.
6. LUÔN LUÔN TRUNG THỰC VỚI BẢN THÂN

“Tránh nói với bản thân bạn những lời dối trá. Những lời dối trá đó là lời nói của con quỷ trong mỗi chúng ta, chúng lây nhiễm và làm tê liệt linh hồn”.

Đừng bẻ cong, kéo dài hay cường điệu sự thật, chỉ nói với chính bạn sự thật và đừng bao giờ cố gắng lừa dối bản thân mình. Không ai có thể lừa được người trong gương.
7. KHÔNG BỊ CUỐN THEO SỰ BẬN RỘN

“Hãy cảnh giác với sự khô khan của một cuộc sống bận rộn”.

Một cuộc sống quá bận rộn có thể khiến bạn bị lạc lối khi không thể tìm ra thời gian với chính bản thân mình để tự hỏi: Tôi đang làm gì? Điều gì trong cuộc sống thực sự có ý nghĩa? Điều gì đáng để giữ gìn? Dành thời gian cho chính bạn để nhận ra bạn là ai, bạn muốn gì và bắt đầu sống theo cách mà bạn thực sự mong muốn.
ĐÀO THANH DUNG
TGPN 48/2014 
(Hình ảnh minh họa canhdongtruyengiao.net tuyển chọn từ internet)

NHỮNG CÂU NÓI VỀ BẠN THÂN

NHỮNG CÂU NÓI VỀ BẠN THÂN
 
01. Tình bạn đích thực giống như sức khỏe lành mạnh, giá trị của nó khó nhận ra mãi đến khi bạn đánh mất       nó.
02Người bạn đích thực là người đến bên bạn khi cả thế giới còn lại bỏ rơi bạn.
03Tình bạn là một tâm trí trong hai cơ thể.
04Mọi người nghe được bạn những gì bạn nói. Bạn bè lắng nghe những gì bạn nói. Bạn thân lắng nghe        những gì bạn không nói ra.
05Nhiều người sẽ bước vào và bước ra khỏi cuộc đời bạn nhưng chỉ những người bạn đích thực sẽ để lại       dấu chân trong tim bạn.
06. Bạn thân, bên nhau mãi mãi, không bao giờ rời xa, có thể chỉ xa nhau về khoảng cách, nhưng trong lòng      thì không.
07Một người bạn thực sự là người biết bạn đang gặp khó khăn, thậm chí khi mặt bạn đang cười rất tươi.
08. Bước đi trong bóng tối cùng một người bạn tốt hơn là đi một mình trong ánh sáng.
09Đường tròn không có chỗ kết thúc, cũng như khoảng thời gian tôi muốn làm bạn với bạn.
10Khi bạn nhìn về phía sau thấy đau đớn và bạn thấy sợ khi nhìn về phía trước, bạn có thể nhìn bên cạnh và       bạn thân của bạn sẽ ở đấy. 
-phê một mình (st).

THUYỀN ĐỜI TA

THUYỀN ĐỜI TA
Câu chuyện “Cái giá của ước mơ” sau đây là những lời tâm sự đáng chúng ta suy ngẫm:
Tôi sinh ra và lớn lên trong nghèo khó cùng với 6 anh em trai, 3 chị em gái. Dù gia đình tôi không có bất cứ tài sản quý giá gì nhưng lúc nào cũng tràn ngập tình yêu thương và sự quan tâm. Tôi sống hòa đồng với mọi người, năng động trong mọi việc. Tôi luôn nuôi dưỡng cho mình một ước mơ và cố gắng để thực hiện.
Tôi mong muốn được trở thành vận động viên bóng chày. Khi 16 tuổi, tôi có thể ném trái bóng chày trúng bất cứ vật gì đang di chuyển trong sân banh với tốc độ trên 90 dặm/giờ. Tôi thật sự may mắn khi thầy huấn luyện không chỉ tin tưởng tôi mà còn dạy tôi biết tin vào chính mình. Thầy chỉ cho tôi thấy sự khác nhau giữa việc có một ước mơ và việc tin vào ước mơ ấy. Thế   rồi một chuyện xảy ra đã làm thay đổi hẳn cuộc đời tôi.
Đó là vào mùa Hè giữa năm học thứ ba, một người bạn giới thiệu cho tôi công việc làm thêm. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ có cơ hội kiếm tiền - cho những cuộc hẹn hò với bạn gái, mua xe đạp, mua quần áo mới và bắt đầu tiết kiệm để mua nhà cho mẹ tôi. Viễn cảnh thú vị thôi thúc tôi giành lấy cơ hội ấy.
Song tôi cũng nhận ra rằng mình phải từ bỏ các cuộc chơi bóng chày để làm việc. Điều này làm tôi hơi lo ngại. Tôi tự trấn an mình bằng lời khuyên của mẹ: “Nếu các con đã làm việc gì thì phải chịu trách nhiệm về điều đó”.
Khi nghe tôi xin phép sẽ không chơi bóng chày nữa, thầy giận dữ:
- Em còn cả cuộc đời phía trước để làm việc trong khi chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi để chơi bóng. Đừng hoài phí nó.
Tôi cúi gằm mặt, cố tìm lời giải thích về ước mơ mua xe đạp, mua căn nhà mới cho mẹ.
- Em kiếm được bao nhiêu tiền với công việc này? - Thầy hỏi.
- 5 đô la mỗi giờ, thưa thầy - Tôi đáp.
- Thế thì 5 đô la là cái giá cho ước mơ của em phải không?
Câu hỏi bất ngờ và thẳng thắn đó của thầy đã vạch cho tôi thấy rõ sự khác biệt giữa đạt một điều trước mắt và việc hướng đến mục tiêu lâu dài.
Tôi bừng tỉnh và quyết tâm dốc hết toàn bộ sức lực, ý chí vào các trận đấu bóng chày mùa hè năm đó. Thế rồi tôi đã được Câu lạc bộ Pittsburgh Pirates mời chơi bóng với hợp đồng trị giá 20 ngàn đô la. Tôi cũng góp phần dành cúp vô địch cho trường Đại học Arizona. Sau đó, tôi ký hợp đồng trị giá 1,7 triệu đô la với Câu lạc bộ nổi tiếng Denver Broncos và mua cho mẹ tôi căn nhà như tôi hằng mơ ước.
__________________
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
Điều trước mắt hay mục tiêu lâu dài…
Vâng, có rất nhiều lúc trong đời ta, ta chú tâm đến “cơ hội” để ta tiến bước. Cơ hội chỉ đến một lần, hay không phải lúc nào cũng đến, nên không ai muốn  bỏ lỡ cơ hội.

Nhưng, nhiều trường hợp, cơ hội chỉ là một đoạn đường để ta đi đến ước mơ, nhưng ta lại xem như mục tiêu và dành quá nhiều thời gian cho nó. Ta lẫn quẫn trong cái lợi lộc hay thành đạt trước mắt mà lãng quên hay thậm chí bóp chết tiềm năng thật sự trong ta và đánh mất mục tiêu chính yếu của đời ta.
Sau năm 1975, Có hai anh làm nghề sửa máy may ở Sài Gòn về một thị xã biên giới để sinh sống. Thời điểm ấy máy móc rất thiếu thốn. Một anh xin vào làm nhân công cho một Cửa hàng  lớn chuyên “sửa, mua bán, trao đổi, ký gởi” các loại máy may mới cũ. Anh còn lại tìm mua một căn nhà nhỏ và mở tiệm sửa máy may của riêng anh.
Anh thứ nhất làm việc nhận được lương cao, nên gọi bạn mình qua làm chung, nhưng anh thứ hai từ chối. Anh thứ hai âm thầm bắt đầu hành nghể của mình trong căn nhà ọp ẹp, ai gọi anh sửa máy may tại nhà riêng anh cũng đi, dần dần, mấy thợ may trong cái thị xã nhỏ bé ấy ai cũng biết anh. Kẻ đến tiệm của anh sửa, người gọi anh tới nhà riêng. Có người cũng nhờ anh bán máy cũ đổi máy mới, anh dành dụm tiền, mua thêm máy may mới để sẵn trong nhà. Rồi dần dần anh sửa nhà lại, rồi xây nhà trong phố, không bao lâu, anh thành ông chủ tiệm khá giàu có…
Còn anh kia, ngay từ buổi đầu khi mới về anh đã có tiền nhiều nhờ có lương cao, làm việc có giờ giấc, nhàn hạ, nhưng cuộc sống của anh dừng lại ở đấy. Cho đến lúc đó, khi bạn anh đã trở thành một ông chủ tiệm tên tuổi, anh vẫn còn là một công nhân. Rõ ràng không phải vì anh thiếu tài năng và phương tiện, nhưng vì con đường anh đã chọn lựa.    
Thuyền đời ta.
Chọn lựa điều trước mắt hay mục tiêu lâu dài ?
Vị thầy đầy trách nhiệm trong câu chuyện “Cái giá của ước mơ” đã hỏi học trò mình: - “Thế thì 5 đô la là cái giá cho ước mơ của em phải không?”. Chúng ta cũng nên thường xuyên tự hỏi mình như vậy để nhận ra những việc làm của mình hiện tại có bóp chết “mục tiêu lâu dài” trong tương lai không.
Nhìn ở gốc cạnh khác rộng hơn, nhiều việc làm hiện tại xem ra có lợi, nhưng nó ảnh hưởng xấu đến những vấn đề lớn trong tương lai của ta. Nó giúp cho ta giải quyết vấn đề trong nhất thời, đem lại cho chúng ta sự bình an thư thái, thỏa mãn cơn khát trong khoảnh khắc, nhưng nó không giúp ta vươn lên tầm mức đích thực của chính mình.
Mục tiêu lâu dài mỗi người mỗi khác. Có người muốn đạt được đỉnh cao ở ngay cuộc đời này, có người sống vì một lý tưởng thiêng liêng cao cả, có người đi tìm hoàn thiện từ những giải đáp tâm linh.
Nhìn xa hơn nữa, “5 đô la là cái giá cho ước mơ”, cũng có thể là những cuộc vui tạm bợ, hay niềm vinh quang hào nhoáng nhất thời, những thứ sang giàu ảo ảnh, nó ru ngủ đời ta, nó làm ta ngủ vùi không có cơ hội tỉnh thức để ngộ ra những giá trị lớn lao hơn, bền vững hơn, những gì phải tìm kiếm và đạt được để đem lại ý nghĩa đích thực cho đời ta. Mãi cho đến khi  Tử Thần đánh thức ta, ta bàng hoàng tự hỏi: “bên kia đại dương cuộc đời,thuyền đời ta sẽ về bến bờ nào ?”
Trong không khí mùa Đông, ta nhớ về Đêm Huyền Diệu - đêm Ngôi Hai xuống thế làm người - trong những đêm tĩnh lặng mùa Đông này, ta ngẫm nghĩ thêm về ý nghĩa của đời ta.
Xin mượn bài thơ “Thuyền đời ta” của Rabindranath Tagore để kết thúc những dòng chữ chia sẻ này.

Thuyền đời ta

Mây than thở: Ta ngất ngây đêm tối,
Ta chìm vào rực rỡ ánh chiêu dương. 


Niềm đau thương thỏ thẻ : ta còn đây,
Thầm lặng sâu như dấu chân thục nữ. 


Và triền miên cuộc sống cứ vang lên:
Ta ngất lịm trong tràn đầy thỏa mãn. 


Địa cầu reo: vạn thuở vẫn huy hoàng,
Bao tư tưởng hào quang đều vương vấn. 


Thần Yêu Đương lại cùng ta tâm sự:
Ngày trôi qua nhưng ta vẫn đợi chờ. 


Rồi Tử Thần đến, thiết tha nhắn nhủ:
Thuyền đời ta sẽ vượt sóng đại dương.


Thái Văn Kiểm dịch 

________________

La Barque de ma vie
Rabindranath Tagore
(Prix Nobel 1913)


Le nuage m’a dit : je m’évanouis
Et la nuit plonge dans l’aurore ardente.
La douleur m’a dit : je demeure
Et le silence est profond comme
l’empreinte de ses pas.

Je meurs dans la plénitude,
A répondu ma vie.
La terre m’a dit : mes lumières
baisent tes pensées à ton heure.
Les jours passent, m’a dit l’Amour,
Mais je t’attends

Et la Mort je conduis la barque
De ta vie à travers la mer.

(Gitajali : Offrande Lyrique et Corbeille de Fruits)
MAI NHẬT THI