Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

NHỮNG BƯỚC ĐI CỦA TÌNH YÊU CHÂN THỰC

NHỮNG BƯỚC ĐI CỦA TÌNH YÊU CHÂN THỰC
Mời bạn đọc câu chuyện “Quà tặng của tình yêu”:
Đã một năm rồi kể từ khi Susan bị mù do bác sĩ chẩn đoán sai, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng vả mặc cảm. Và nguồn động viên lớn nhất của cô lúc ấy là chính bạn trai cô – Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, nhìn thấy cô sống trong nỗi tuyệt vọng, anh quyết định giúp Susan lấy lại sức mạnh và tự lập.
Đầu tiên, anh giúp cô tìm một công việc cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Nhưng sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là cách hay. Susan sẽ phải tự đi xe buýt đến chỗ làm – đó mới là cách hay. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng.
- Nhưng em bị mù mà! Cô phản ứng bằng một giọng cay đắng. – Làm sao em có thể tự kiểm soát được mình? Anh muốn bỏ rơi em phải không? 

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến khi cô quen với nó.
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ quân phục, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cho cô làm sao để sử dụng được các giác quan còn lại, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng sẽ giúp cô làm quen với những tài xế xe buýt, nhờ họ để mắt tới cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày…
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên họ đi làm theo hai hướng khác nhau.
Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm… Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thấy rất vui vì cô vẫn tự mình làm được  mọi việc.
Thứ Hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người tài xế, bỗng anh ta nói:
- Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !”
Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà ghen với một cô gái mù đang cố gượng dậy để mà sống chứ ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được ?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !
- Tôi được bảo vệ ? Anh nói thế là sao ?
Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc quân phục lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô qua đường an toàn, đi vào nơi làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !
Susan bật khóc. Dù cô không nhìn thấy Mark, nhưng cô luôn cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn, vì cô đã nhận được món quà còn lớn hơn ánh sáng của con ngươi, món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt mới có thể tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất..
(Bạn có thể xem bản tiếng Anh ở cuối trang)
_______________

CHIA SẺ CHÚT SUY TƯ

NHỮNG BƯỚC ĐI CỦA TÌNH YÊU CHÂN THỰC
1. Đỡ dậy…
Tôi đã đọc câu chuyện này nhiều lần, nhưng rồi tôi quên nó đi, cho đến khi tôi gặp lại cô em của người chị họ của tôi, người chị đã bị tạt nước a-xít hơn năm mươi năm về trước, nay không còn nữa, tôi nhớ lại sức phấn đấu của chị trước đau khổ cùng cực để có thể vượt qua và vui sống. Để chiến thắng bản thân, để có thể “đứng dậy”, chị cần sự giúp đỡ của nhiều người, trong đó, sự đóng góp có tính quyết định, chính là tình yêu của người cha dành cho chị.  
A-xít làm chị ấy bị mù cả đôi mắt và gương mặt bị biến dạng trông thật xấu xí… Chị nhiều lần khóc than và muốn tự tử, nhưng, không giống như Susan có người yêu nâng đỡ, người chị họ của tôi không có người yêu, bù lại, chị ấy có một người cha rất mực yêu con. Cha chị lúc nào cũng túc trực bên chị, đích thân chăm sóc vết thương cho chị, mặc dù chị có người em gái có thể thay cha làm công việc ấy.
Chị can đảm sống, và sau này, dù cuộc đời vĩnh viễn chìm trong đêm tối, chị sống vui tươi và làm nhiều việc hữu ích hằng ngày. Chị tâm sự: “Tôi còn sống được chính nhờ cha tôi đỡ dậy, nếu không, tôi không thể nào đứng dậy được đâu !”. (Xem đầy đủ câu chuyện này)
Đã một năm rồi kể từ khi Susan bị mù do bác sĩ chẩn đoán sai, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng vả mặc cảm. Và nguồn động viên lớn nhất của cô lúc ấy là chính bạn trai cô – Mark (Quà tặng của tình yêu).
Khi người mẹ đang bên con thơ dại, đứa bé bị vấp ngã, việc đầu tiên là người mẹ chạy đến ôm con đỡ dậy.
Đời ai không hơn một lần vấp ngã. Lắm lúc ta chới với, kiệt lực, đuối sức… ai người đến bên ta để đỡ dậy ?
Bước đầu tiên của một tình yêu chân thật là đỡ  dậy
2. Dìu dắt… 
           
Khi người mẹ đang bên con thơ dại, bà nắm tay dắt con qua những đoạn đường nguy hiểm.
Nhiều khi những điều không may mắn đến với ta, tai nạn, đau yếu, thất bại, bị hãm hại… Đời quá nhiều những gian nan, ta nhiều lần thảm bại, ta mất tự tin, ta chìm trong bất an sợ hãi…
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ quân phục, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cho cô làm sao để sử dụng được các giác quan còn lại, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng sẽ giúp cô làm quen với những tài xế xe buýt, nhờ họ để mắt tới cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày… (Quà tặng của tình yêu).
Như con mèo đã lỡ một lần thọc chân vào thau nước nóng, từ đó nó thấy thau nước là nó sợ, vì bị ám ảnh cứ tưởng thau nào cũng là thau nước nóng !
Ta mất đi niềm tin vào cuộc đời hay ta không còn tin chính mình nữa, mất đi phương hướng, mất đi nghị lực sống… ta cần sự dìu dắt.
Bước thứ hai của một tình yêu chân thật là "dìu dắt".
3. Buông ra…
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên họ đi làm theo hai hướng khác nhau.
Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm… Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thấy rất vui vì cô vẫn tự mình làm được  mọi việc. (Quà tặng của tình yêu). 
“Buông ra” ở đây không có nghĩa là “bỏ rơi”. “Buông ra” ở đây là đem lại sự tự lập.
Một đứa bé chập chững những bước đi đầu đời, mẹ nó “nắm tay” dìu dắt nó… Bà thỉnh thoảng sẽ buông tay nó ra để nó sẽ phải “tự bước đi”, bà luôn luôn đi kề bên để sẵn sàng đỡ nó dậy khi nó té ngã. Đứa bé sẽ vui mừng tự bước đi giữa tiếng vỗ tay cổ vũ của mẹ nó.
Sống tự lập là sống có trách nhiệm với cuộc đời, với chính mình. Ta luôn luôn phấn đấu làm việc khi còn có thể, điều này ta cũng từng nghe nói: “tàn chứ không phế”.  
Sống tự lập giúp ta biết tự trọng, tự tin, và không ngừng tự thăng hoa chính mình. Sống bám víu vào người khác, vào cuộc đời, “ăn không ngồi rồi”, là ta tự hạ thấp chính mình và không thể tận hưởng được niềm vui của một cuộc đời có ý nghĩa khi sinh nhiều hoa trái.
Viết đến đây, chợt tôi nhớ về một kỷ niệm tuổi thơ.
Ngày xưa còn bé, nhà tôi ở một nơi sâu trong đồng, mùa nước nổi về, dù nước nhỏ hay lớn, (nước dâng thấp hay cao), xóm tôi đều bị ngập sâu, ít nhất cũng trên 1,5m, nên bọn trẻ con chúng tôi đứa nào cũng biết lội.
Ở quê nghèo, thời đó không có phao, chúng tôi thường lấy cây chuối làm phao tập lội.
(Ảnh minh họa)
Tôi nhớ mấy bữa ba tôi tập lội cho tôi thật vui. Ba chặt một khúc cây chuối dài gấp đôi chiều cao của tôi, dẫn tôi ra nơi sâu chừng ngang ngực của ba, bảo tôi ôm cây chuối, và đôi chân chòi đạp. Tập chân quen rồi, ba vịn tôi nằm trên cây chuối, bảo tôi đừng ôm cây chuối nữa, cây chuối dưới bụng làm tôi không chìm, tôi giang tay ra và tập bơi. Chân đạp đùng đùng, tay bơi ào ào… Ba tôi reo lên: “được rồi đó, con đang bơi vọt tới rồi đó…”, nhưng kỳ thực, ba tôi bợ phía dưới cây chuối và từ từ đẩy lên phía trước…  
Mấy lần sau ba kéo cây chuối qua một bên, ba dùng bàn tay nâng tôi lên và bảo tôi làm những động tác tập bơi lội như khi nằm trên cây chuối…
Và cứ thế, tôi tập bơi trên bàn tay nâng đỡ của ba, rồi khi mệt, tôi ôm cây chuối nổi trên nước nghỉ mệt…
Cho đến một hôm, đang làm động tác bơi lội trên bàn tay của ba, bất ngờ ba bảo: “Ba buông con ra nhen !”. Và ba buông ra thật. Tôi hoảng sợ tay chân quơ đạp dữ dội. Như bạn biết đó, nếu không biết lội, quơ đạp cho lắm cũng…chìm. Vừa chìm xuống, ba nâng lên, mấy cú liên tiếp như vậy, tôi uống một bụng nước !
Và mấy lần sau, cứ như vậy, ba cứ bảo: “Ba buông ra nhen !”. Cho đến một lúc nào đó, tôi cũng chẳng biết và cũng chẳng ngờ, tôi thấy mình bơi lội thành thạo ! Như bạn biết đấy, khi biết lội rồi, vài động tác nhẹ nhàng cũng làm bạn dễ dàng nổi phình trên mặt nước.
Sau này khi ba tập cho tôi chạy xe đạp, ba cũng thường nói câu đó: “Ba buông ra nhen !”.
Ôi, nhớ ba quá đi thôi ! Khi dòng đời còn biết bao lần ba buông tôi ra… Và tôi mất ba…
Bước thứ ba của một tình yêu chân thật là buông ra 
4. Theo dõi...
Mark đã cố gắng đem lại cho Susan tìm lại giá trị của chính mình điều mà Susan có thể mất đi khi tinh thần của nàng sụp đổ.
Mark giúp cho Susan có những bước đi “không cần dìu dắt” hoàn toàn khác với hành động “đem con bỏ chợ”, ngược lại, đã đem đến cho Susan một tâm hồn mới vượt ra khỏi những mặc cảm tự ti, mà vì đó, có thề làm cho tâm hồn nàng dần dần trở nên nghèo nàn vì ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân.
Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc quân phục lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô qua đường an toàn, đi vào nơi làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn ! (Quà tặng của tình yêu).
Với “tình yêu chân thực” không có sự kết thúc. Nó mãi mãi là dòng suối ngọt ngào không bao giờ cạn kiệt.    
Hồn anh theo dõi bước em đi (HMT)
“Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả. (KINH THÁNH. Tv. 139(138) 1-2).
Bước thứ tư của một tình yêu chân thật là theo dõi 
Những bước đi của tình yêu chân thực
Vì là  “tình yêu chân thực” nên những bước đi đều trong niềm tin yêu trọn vẹn.
Ở đó, cần có bàn tay nâng đỡ và cũng cần có nghị lực vươn lên.
Susan bật khóc. Dù cô không nhìn thấy Mark, nhưng cô luôn cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn, vì cô đã nhận được món quà còn lớn hơn ánh sáng của con ngươi, món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt mới có thể tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. (Quà tặng của tình yêu).
Điều quan trọng, là ta có luôn nhận ra những “món quà của tình yêu” trong cuộc đời ta không ? - Và, có sống xứng đáng với những “món quà” đó không ?
MAI NHẬT THI

KỲ QUAN TÂM HỒN

KỲ QUAN TÂM HỒN
Câu chuyện bắt đầu từ một câu hỏi: “Kỳ quan thật sự của thế giới là gi ?”Và nó diễn tiến như sau:

Giáo viên yêu cầu một nhóm học sinh kể ra những gì mà các em nghĩ  là bảy kỳ quan hiện tại của thế giới.
Dù có một số ý kiến bất đồng, nhưng những kỳ quan dưới đây đã được đa số bầu chọn:
1. Kim tự tháp - Ai Cập.
2. Lăng mộ Taj Mahal -Ấn Độ.
3. Hẻm vực Grand Canyon – Mỹ.
4. Kênh đào Panama – Panama.
5. Tòa nhà Impire State – Mỹ.
6. Đền Thánh Phêrô. Tòa Thánh Vatican – Ý.
7. Vạn lý trường thành – Trung Quốc.
Trong khi đi thu những phiếu liệt kê, giáo viên lưu ý thấy một học sinh ngồi yên lặng vẫn chưa nộp phiếu liệt kê của em lại. Giáo viên hỏi cô bé liệu em có khó khăn gì với bảng liệt kê của mình không.
Cô bé trả lời:
Có ít vấn đề ạ. Con không thể quyết định được bởi vì có quá nhiều kỳ quan ạ.
Giáo viên nói:
- À, hãy kể cho cô và các bạn nghe những gì con nghĩ ra và biết đâu cô và các bạn có thể giúp được.
Cô bé ngập ngừng, rồi sau đó đọc to:
- Con nghĩ bảy kỳ quan của thế giới là:
1. Chạm
2. Ngửi
3. Nhìn thấy.
4. Nghe thấy.
Cô bé ngập ngừng một tí nữa rồi thêm vào:
5. Cảm thấy
6. Cười.
7. Yêu thương.
Căn phòng chợt yên lặng đến nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Những thứ mà chúng ta coi nhẹ, xem ra là giản đơn và “bình thường” lại thật sự là kỳ quan.
Một cách nhắc nhở nhẹ nhàng đến những thứ quý giá nhất đang có trước mặt bạn: Gia đình, niềm tin, tình yêu, sức khỏe tốt và những người bạn của bạn.
________________
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ

KỲ QUAN TÂM HỒN
Những kỳ quan vật chất...
Ngày nay, ngành du lịch phát triển mạnh, trong cuộc hành trình của du khách, ngoài những điểm dừng chân mang dấu vết lịch sử, tôn giáo, khảo cổ… du khách không thể bỏ qua những cảnh non nước hữu tình, những kỳ quan thế giới – những kỳ quan thiên nhiên, hay những kỳ quan do con người làm nên.
Đứng trước những kỳ quan, thường người ta để tâm tận hưởng những vẻ đẹp tuyệt vời, để lòng thư thái an bình, không mấy ai quan tâm, hoặc người ta không muốn nhắc đến những hoàn cảnh tạo ra nó, có khi đã gây nên thống khổ cho biết bao người, như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc là một thí dụ.   
Đứng trước thiên nhiên hùng vĩ, muôn màu sắc, ta nhận ra con người mình nhỏ bé, nên tâm hồn ta muốn vươn cao lên, từng phút giây trước vẻ đẹp diệu kỳ, ta thấy lòng thư thái, ta cũng muốn tâm hồn mình được mang vẻ đẹp thiêng liêng, đó là phút giây gặp gỡ và hòa quyện nhau giữa kỳ quan vật chất và kỳ quan tâm hồn. Ngắm nhìn thiên nhiên, ngắm nhìn những kỳ quan tuyệt tác, mà tâm hồn ta hẹp hòi, tâm hồn ta rách nát, thì việc làm ấy mang lại lợi ích gì ? Những vẻ đẹp vật chất, những kỳ quan vật chất là để bồi dưỡng những vẻ đẹp tâm hồn, những kỳ quan tâm hồn. Và chính những vẻ đẹp tâm hồn, những kỳ quan tâm hồn gìn giữ và mang lại cho vẻ đẹp vật chất ý nghĩa đáng trân trọng.
Những kỳ quan tâm hồn…  
- Con nghĩ bảy kỳ quan của thế giới là:
1. Chạm
2. Ngửi
3. Nhìn thấy.
4. Nghe thấy.

Cô bé ngập ngừng một tí nữa rồi thêm vào:
5. Cảm thấy
6. Cười.
7. Yêu thương.
Bảy kỳ quan của cô bé là rất thật. Nó quá đẹp. Vẻ đẹp đích thực phải là một “vẻ đẹp sống”, một vẻ đẹp có khả năng sinh sản ra những vẻ đẹp khác. Con người cần thứ vẻ đẹp đó, thứ vẻ đẹp từ bên trong – vẻ đẹp tâm hồn – hơn thế nữa : Kỳ quan tâm hồn.
Nếu không có “kỳ quan tâm hồn”, những tâm hồn cao đẹp, những kỳ quan vật chất tồn tại không ?
Hãy thử tưởng tượng con người không có “kỳ quan cười”, “kỳ quan yêu thương”… thế giới sẽ ra sao ?
Hãy hình dung những gương mặt hình sự, những bàn tay khủng bố, những trái tim chai đá, những khối óc lạnh lùng… Và hận thù, chiến tranh, bom đạn… thì những “kỳ quan vật chất” có tồn tại  không ?
Những “kỳ quan thế giới” rồi chỉ còn là đống gạch vụn hay trở thành hầm hố tan hoang sau cuộc chiến vài giờ, thậm chí vài phút, vài giây… Cuộc khủng bố ngày 11.09.2001 tại Mỹ là một thí dụ.
Những Kỳ Quan Thế Giới tồn tại chính nhờ  Kỳ Quan Tâm Hồn tồn tại. Thế giới đẹp hơn chính nhờ vẻ đẹp tâm hồn con người. Những Kỳ Quan Tâm Hồn là vô tận và bất diệt.
Con người có thể sống hạnh phúc dù không có những kỳ quan vật chất nhưng không thể sống hạnh phúc mà không có những kỳ quan tâm hồn.
Ta thử tận hưởng vài kỳ quan tâm hồn, không ở đâu xa mà ở ngay quanh ta.
Anh em biết đùm bọc yêu thương.
Một cô gái dừng chân che mưa gió cho một người hành khất.
Một đứa bé mạnh lành đút sữa cho bạn bị tai nạn cháy bỏng dị dạng
Bức ảnh về một sỹ quan cảnh sát ở Quảng trường Thời đại, New York,
trao giày cho một người vô gia cư chân trần trong một đêm mùa đông lạnh giá.
Một người mẹ hy sinh lấy thân mình che chở con trong cơn động đất ở Nhật…
Quanh ta, có biết bao Kỳ Quan Tâm Hồn, nhiều khi ta vô tình không biết ngắm nhìn, thưởng thức, tận hưởng vẻ đẹp kỳ diệu của nó.
Ta có đôi mắt, đôi tai, trí óc, nhịp tim… để biết nhìn, biết nghe, biết nhận ra, biết quan tâm, biết yêu thương…
Ta xem lại một lần nữa ý kiến của cô bé:
- Con nghĩ bảy kỳ quan của thế giới là:
1. Chạm
2. Ngửi
3. Nhìn thấy.
4. Nghe thấy.

Cô bé ngập ngừng một tí nữa rồi thêm vào:
5. Cảm thấy
6. Cười.
7. Yêu thương.
Điều giản dị, bình thường, nhiều khi lại rất phi thường… ta không thể thiếu nó. Kỳ quan đích thực không chỉ là thứ ngoại cảnh để ngắm nhìn cho vui mà nó phải góp phần quyết định cuộc sống ta, giúp ta sống cho ra sống, sống sao cho cuộc sống đẹp, sống cho ra người chân chính, đó chính là Kỳ Quan Tâm Hồn của ta.
MAI NHẬT THI
________________ 

LOẠT ẢNH SUY NGẪM VỀ CUỘC SỐNG

LOẠT ẢNH SUY NGẪM VỀ CUỘC SỐNG
Loạt ảnh về bản chất cuộc sống khiến bạn suy ngẫm

20 hình ảnh về cách con người đối xử với nhau, hay bản chất của thành công là những điều khiến chúng ta phải giật mình.

Người giơ tay về phía bạn chưa chắc đã thực lòng muốn cứu bạn.
Đôi khi cuộc sống có nhẹ nhàng thoải mái hay không là dựa vào việc bạn lựa chọn con đường như thế nào.
Những thiết bị công nghệ hiện đại do con người tạo ra sẽ hủy diệt môi trường sống của chính chúng ta.
Con người tự lừa dối, huyễn hoặc bản thân trước tai họa mình gây ra.
Sự chênh lệch giàu nghèo, bóc lột là vấn nạn thời nào cũng có.
Cuộc sống khốn khó của những người nghèo khổ.
Dù rừng là lá phổi xanh của Trái Đất nhưng điều đó cũng không ngăn cản được con người chặt phá để kiếm lợi.
Rừng xanh dần bị con người biến thành than củi.
Sự thờ ơ lan dần trong cộng đồngkhiến người ta không còn đức tin.
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Người nghèo khổ phải quỳ gối phục tùng kẻ quyền quý và mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa.
Thành công đôi khi bị đánh đổi bởi phút chốc chán nản.
Đến một ngày, cuộc sống của con người sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào công nghệ.
Có một ngày, bạn cảm thấy cuộc sống thật gian nan, nhưng như vậy thì thành quả gặt hái có thể sẽ rất to lớn.
Nắm trong tay nhiều tài nguyên đến đâu không quan trọng. Nếu bạn không biết cách sử dụng thì vĩnh viễn không bao giờ là đủ.
Phương hướng không đúng thì càng cố gắng càng gian nan.
Không cần bảo thủ quy tắc, dám sáng tạo mới có thể đánh bại đối thủ.
Phiền muộn, trầm cảm như cái bóng vô hình ngày càng lớn dần rồi bóp nghẹt con người.
Đến một ngày, con người sẽ chỉ còn sống với những thứ tự mình tạo ra.
Có những thứ không là gì với người này nhưng lại rất có giá trị với người khác.
Văn Hiến tổng hợp
SƯU TẦM từ Internet 

11 BÀI HỌC TRONG CUỘC SỐNG

11 BÀI HỌC TRONG CUỘC SỐNG
11 Lesson in life
01. - Bạn sẽ thấy mình bị tổn thương khi yêu ai đó mà không được đáp lại. Nhưng sẽ đau khổ hơn nhiều khi yêu một người mà không bao giờ có đủ can đảm để cho người đó biết về cảm xúc của mình. 
It hurts to love someone and not be loved in return. But what is more painful is to love someone and never find the courage to let that person know how you feel.
02. - Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi gặp ai đó rất có ý nghĩa với bạn chỉ để rồi cuối cùng khám phá ra rằng điều đó thật sự chưa bao giờ là như vậy cả, và bạn phải để điều đó qua đi thôi.
A sad thing in life is when you meet someone who means a lot to you, only to find out in the end that it wasnever meant to be and you have to let go.
03. - Một người bạn tốt nhất là người có thể cùng ngồi với bạn trên một chiếc xích đu trước hiên nhà, không nói lời nào cả rồi đi, và cảm thấy rằng đó là một cuộc nói chuyện thích thú nhất mà bạn có từ trước tới giờ.
The best kind of friend is the kind you can sit on a porch swing with, never say a word, and then walk away feeling like it was the best conversation you’ve ever had.
04. - Sự thật là, mãi đến khi đánh mất điều gìchúng ta mới biết là mình có nó. Nhưng cũng đúng khi nói rằng mãi đến khi nó đến với ta, ta mới biết là mình đã bỏ lỡ nó.
It’s true that we don’t know what we’ve got until we lost it, but it’s also true that we don’t know what we’ve been missing until it arrives.
05. - Chỉ mất một phút để phải lòng ai đó, một giờ để thích người nào đó, một ngày để yêu ai đó, nhưng phải mất cả đời để quên một người nào đó.
It takes only a minute to get a crush on someone, an hour to like someone, and a day to love someone, but it takes a lifetime to forget someone.
06. - Đừng đi tìm vẻ đẹp bề ngoài; chúng có thể đánh lừa bạn. Đừng tìm kiếm sự giàu có; ngay cả thứ đó rồi cũng sẽ mất đi. Hãy đi tìm một người luôn làm cho bạn mỉm cười bởi chỉ cần một nụ cười cũng đủ biến một ngày ảm đạm thành tươi sáng.
Don’t go for looks; thay can deceive. Don’t go for wealth; even that fades away. Go for someone who makes you smile because it takes only a smile to make a dark day seem bright.
07. - Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến những nơi nào bạn muốn; hãy là người mà bạn mong muốn, bởi vì chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm mọi thứ bạn muốn.
Dream what you want to dream; go where you want to go; be what you want to be, because you have only one life and one chance to do all the things you want to do.  
08. - Luôn đặt mình vào vị trí người khác. Nếu cảm thấy điều đó làm bạn tổn thương, nó cũng có thể làm người khác tổn thương.
Always put yourself in the other’s shoes. If you feel that it hurts you, it probaly hurts the person too.
09. - Một lời nói bất cẩn có thể nhen nhóm những bất hòa; một lời nói độc ác có thể phá hỏng một cuộc đời; một lời nói đúng lúc có thể xóa đi sự căng thẳng; một lời yêu thương có thể hàn gắn và chúc phúc.
A careless word may kindle strife; a cruel word may wreck a life; a timely word may level stress; a loving word may heal and bless.
10. - Người hạnh phúc nhất không cần thiết phải là người có mọi thứ tốt đẹp nhất; họ chỉ cần nỗ lực hết mình cho những gì họ gặp trong cuộc sống.
The happiest of the people don’t necessarily have the best of everything; they just make the most of everything that comes along their way.
11. - Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, nảy nở bằng một nụ hôn, và kết thúc bằng nước mắt. Khi bạn sinh ra, bạn khóc và mọi người xung quanh bạn mỉm cười. Hãy sống sao để khi nhắm mắt, bạn mỉm cười trong lúc mọi người quanh bạn khóc.
Love begins with a smile, grows with a kiss, ends with a tear. When you were born, you were crying and everyone around you was smiling. Live your life so that when you die, you’re the one smiling and everyone around you is crying.
-phê một mình (st).